Quí xem đồng hồ thì thấy mới có bốn giờ chiều, nhưng bức trần mây thấp lè tè che kín vòm trời cứ cho chàng cái cảm giác rằng sắp tối đến nơi. Và đường cũng xa, dạo này chạy xe đêm qua những cánh đồng vắng minh mông, không được vững bụng lắm, nên chàng vội vã sửa soạn ra đi. Chàng rời bắc Cổ Chiên, ở bên này hồi bốn giờ hai mươi, phỏng định lên tới bến đò Rạch Miễu chậm lắm là năm giờ hai mươi ; qua đò mà có tốn bốn mươi phút cũng chẳng sao, vì như thế tám giờ tối, đã về tới Saigon rồi. Quí không thích mắc mưa trên xe vì hai cây chổi quét nước nơi tấm kính gió đã hỏng, nên chi chàng cho xe chạy khá mau, mặc dầu đường hẹp lắm. Độ mười lăm phút qua. Đến một nơi nào đó không rõ, bỗng từ một gốc dừa già trồng ở vệ đường, xuất hiện một bóng người mặc toàn đen. Người ấy đưa tay vẫy xe. «Còn xa quá, Quí nghĩ, chắc họ lầm xe mình với xe lô». Nghĩ vừa xong ý đó thì xe chàng lướt tới đủ gần nơi ấy để chàng thấy kẻ bắt xe chàng là một người đàn bà. Ái Ân Thâu Ngắn Cho Dài Tiếc Thương NXB Thế Kỷ 1963 Bình Nguyên Lộc 357 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1z9AIU_fBFrPs1ZQPt0pdrJY84yn7sx_4https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1