Mỗi người thường thích chọn một cái gì đó làm nơi cất giữ những kỷ niệm của mình, với tôi là một cái cầu thang gỗ mà hình ảnh và những âm thanh của nó đã thực sự in dấu sâu đậm trong lòng. Chiến tranh ập đến, bom rơi đạn nổ hằng ngày, hằng đêm trên bầu trời thành phố. Gầm cầu thang thành nơi trú ẩn, lúc nửa đêm, khi về sáng, vào những ngày cao điểm có khi chạy lên chạy xuống hàng chục lần, mãi thành quen. Với chiến tranh thì chả có chỗ nào là an toàn cả, nhưng người ta sẽ cảm thấy an tâm khi ở nơi không nhìn thấy nó, nên trong căn hầm “gầm cầu thang” ấy, không một chút biểu hiện lo âu trên khuôn mặt mọi người. Khi ngoài trời bom cứ nổ, đạn cứ rơi, các ông bố vẫn ngồi đọc báo trong ánh đèn pin mờ mờ, các bà mẹ ôm con ngồi lim dim ngủ. Trong gầm cầu thang theo dọc bức tường, mọi người bình thản như trên một chuyến tàu điện trở về nhà vào mỗi buổi chiều. Xét về mặt này, cái gầm cầu thang ấy có thể coi là một di tích lành lặn của chiến tranh. Âm Thanh Cầu Thang Gỗ NXB Trẻ 2016 Tạ Mỹ Dương 374 Trang File PDF-TRUE Link download https://drive.google.com/file/d/1-GgDLAG-qX_OAvU-EeC5D18unXB8KUZwhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1