Ông Nguyễn Thiên Thu đã đem cái mối tình làm bực thang mây để đạt tới tấm lòng bác ái, tới nghĩa nhân loại; cao-thượng thay! Những lời thơ của ông rất nhiều câu thanh-tao. Những câu sau này, tôi chắc sẽ được truyền tụng trong khắp bạn hữu-tình vậy; như câu: Ta mượn câu văn tạo mối tình, Ta yêu trăng tỏ, gió thanh thanh, Ta yêu non nước, yêu nhân-loại, Cũng bởi vì ta đã gặp mình!... hay là câu: Bạn ơi thương tiếc nữa mà chi, Nhớ gió trông mây có ích gì? Lúc bạn đưa hồn theo cõi mộng, Trên đời muôn kẻ chịu sầu bi!... Tôi biết trước sẽ có kẻ chỉ-trích tác-giả «ÁNG HƯƠNG LÒNG» vì ông đã chẳng ngại đem cái mối tơ bối-rối lựa thành đường tơ réo-rắt, đề cho có người đọc sẽ ngơ-ngần vì thơ, vẫn-vơ vì tình... Đó là một lời trách xưa nay các nhà thi-sỉ vẫn phải chịu: quyển KIỀU cũng có nhà đạo-đức cũ cho là dâm-thư. Mà nói chi xa, ngay khi tôi dịch tập «Tây Phương Tình Sử» đã xuất bản trong «Tứ Dân Văn Uyển» Hà-Nội, cũng có những nhà đạo-đức lấy làm ngờ cái đầu đề kia, dù những truyện cổ tích âu tây mà tôi góp nhặt đó, chẳng có chỉ là hại cho tinh thần ai cả. Áng Hương Lòng NXB Trung Bắc Tân Văn 1937 Nguyễn Thiên Thu 68 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1Pk5O7msKatCI12yZuP_Kq9blwEtQQwlOhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1