Các nước ở trên mặt địa-cầu, vô uận nước nào, cũng đều có phương ngôn, hoặc nói nghĩa chính, hoặc nói nghĩa bóng, ngẫm nghĩ mà xem, có nghĩa lý có chứng nghiệm, thật là cái chuông đánh thức, cái gương chụp ảnh của nhân loại vậy. Nước ta là một nước văn hiến, khi trước, vua nhà Minh khen rằng: lễ nghĩa chi bang, ý là nói có học vấn, có kiến thức, có tư tưởng, tự thủy chí trung, là nước có lễ nghĩa chứ không như các nước dã man khác. Bởi vì nhân tài nước ta chả kém gì Trung Hoa, cho nên những nhời phương-ngôn nói ngắn ý dài, rất chải chuốt, rất thông hoạt, cô lại lưu truyền, không biết bao nhiêu mà kể, nên hay ghi tạc lòng son, suy nghĩ ra đề làm mọi việc, chả có việc gì hồng. Hoặc kẻ nói rằng: phương ngôn là câu nói của miệng, có câu bỡn cợt, có câu mắng mỏ, chỗ thì nói trực triệt, chỗ thì nói thí dụ, chẳng qua là nói ra miệng. Annam Tục Ngữ NXB Mỹ Thắng 1933 Vũ Như Lâm 72 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1e9S8kK-NHRkCr_4mupDoAMmpCHe-xbIbhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1