Ký Phát cười mà bảo tôi: — Anh đánh cờ mà không chịu nghĩ như thế cả đời thua, mà thứ nhứt là không bao giờ cao được. Tôi cũng cười, bầy ván cờ khác, rồi trả lời: — Tôi chịu, không làm sao được, vì tôi đâu có muốn nghĩ cũng không ra. Phát cau mặt: — Sao lại không ra, chỉ có một đều là anh không chịu nghĩ. — Khổ, oan cho tôi quá, nhưng tôi nghĩ mà không ra, thì anh bảo tôi làm sao được? Anh đánh một nước thì tính luôn theo mấy nước sau, tôi thì chịu. Phát vẫn không chịu : — Nghĩa là anh lười nghĩ. Tôi cười: — Anh cứ kêu tôi lười hoài, nhưng tôi hãy hỏi anh: vì dụ như vụ án mạng ở trong Thanh mà người ta đã nói dạo trước, việc tìm ra cái kho tàng nhà họ Đặng, cái bí mật ở trong chiếc tất nhuộm bùn, dễ thường anh cũng bảo rằng ai cùng cỏ thể khám phá ra được cả? Ba Viên Ngọc Bích NXB Khuê Văn 1945 Phạm Cao Củng 56 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/15p7pSYJ_gZ2pxX-fg6rW8on5MAYw8xxohttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1