Nói: Chồng thiếp từ ngày thừa lịnh đem binh ra dẹp quân Nhựt cho đến nay tính ra đã được ba tháng nay rồi, tôi không rỏ đắt thất thể nào, mà: Vắng bặt tin nhàn, lòng thiếp xổn-xang như muốn ngàn ngọn dao đâm phổi, Đêm nhớ ngày mong, vô cùng bi thảm, ai xui nông-nổi như vậy? Càng trông thôi càng nhớ, càng tưởng lại càng thương. Nghĩa vợ chồng nghĩa nặng trăm đường, tình phu phụ tình càng sâu thẩm. Tội nghiệp cho lang- quân của tôi ở quan-ải, dầm sương chải gió, gối tuyết nằm sương, xông tên đục pháo, đường may rủi, sống thác thế nào tôi đâu hay rỏ? THỊ-NỮ (vào) nói: Dạ bẫm lịnh bà, có người bán kim cương xin vào hầu bà. BẠCH-HOA nói: May a! Cô bán kim cương hôm qua có đến mời ta mua, nhưng vì trời lở tối ta xem không được nên hẹn đến nay. Mình đang buồn rầu gặp người chuyện vảng củng đỡ buồn. Tỳ-nhi bây ! (Dạ) Hảy ra mời cô ấy vào. (Cô bán kim cương ăn bận rất sang trọng theo tỳ-nhi vào). Bạch Hoa Tình Là Dây Oan NXB Xưa Nay 1937 Đỗ Hồng Lam 22 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/18HEJLtZy9Qz1IVUEWkx4ge_ZO5qqJqO_https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1