Hi-Nguyên Minh-chúa trị ngôi, Sanh linh gội đức khắp nơi thái-bình. Có người bạch-diện thơ-sinh, Huyền Trang là hiệu tánh tình hiền lương, Lửa lòng tưới nước nhành-dương, Phi-Lai chùa củ náo-nương tu trì; Hằng ngày niệm chử từ-bi, Tay lần chuỗi hột quản chi thể trần Không không, sắc sắc lảo nhuần, Tương đưa qua buồi chẳng cần lợi danh, Khư khư một tấm lòng thành, Vinh-hoa phủ-qui đua tranh mặc người Trăng thu ấy thật đèn trời, Gió xuân là quạt thảnh thơi an nhàn, Bạn cùng cây cỏ lâm-san, Bốn mùa hoa nở đõ vàng đẹp xinh, Cội thung chợt thấy thinh-linh, Một con vượn-bạch tốt hình lắm thay, Nhìn xem kỷ lưởng chẳng sai, Trên lưng thủ ấy đề rày Bạch-Viên. Chắc là người ở cỏi tiên, Lỗi lầm phải đọa xuống miềng trần-gian. Vượn ngồi nhắm ngỏ bốn phang, Thấy người chẳng sợ lại càng mừng vui. Thầy liền hỏi Vượn dầu đuôi: “Ở đâu mà đến lại ngồi chốn ni?» Vượn rằng: Nào dám dấu chi, Ở nơi Sơn-Lảnh quyết đi tầm thầy. Bạch Viên Tôn Các NXB Xưa Nay 1937 Khấu Vỏ Nghi 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/11BlJ4N3ZXPRh9PJV2x0ti_ZI5lkhuDPohttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1