Hồi trước, các tay tài tử nghề đờn thông hiểu lịch-duyệt nghề theo lối điệu thiệt là thâm trầm. Từ bản lớn chí bản nhỏ, không khi nào chịu đờn cho xôm như bây giờ. Chỉ muốn tiếng đờn sầu thảm theo lằng mây bay, theo lượng sóng cuộn mới là thỏa chí. Nhứt là đờn buồn đặng cảm-hóa cái tâm linh của người nghe phải chua xót với tâm sự theo mấy ngón tay dịu dàng của các tay tài tử. Nghề đờn thuở trước làm giàu được, là vì các tay đờn điệu nghề ấy, ngoài ra còn có chức nghiệp khác, nhưng mà không được tấn bộ, bởi nghề đờn vì tánh chất thầy đờn hay tật đố và có riêng thói trêu cợt nhơn-tình dường muốn trao cái đặc tài riêng vào cung- nguyệt vậy. Cho nên nghề đờn phải trầm trệ bắt đầu từ cỏ phong- trào cải-lương. Huỳnh-Hà tôi có hiễu chút ít trong nghề đờn, tưởng lại cũng nên phân giải đòi lời chí thiết cho chu quí-vị độc giả rõ mà lượng tình giùm. Bản Đờn Và Bài Ca NXB Xưa Nay 1933 Huỳnh Hà 52 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1vB_lBRSFsCxO4zo5jEpsllPvbkFtjK0Ahttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1