Biết là một việc, mà hằng sống là việc khác. Xưa nay trong Tòng lâm, kẻ đi hành cước đến chỗ nầy, ai nấy cũng đều ân cần đặt vấn đề với các bậc Tác gia "làm sao con bảo nhiệm?". Quá trình học dài gian lao của hành giả trên dặm trường Phật đạo, hẳn rằng lắm nhiêu khê, nhiều ma chướng mà cũng thống khoái bất tận. Bậc trượng phu ý chí lẫm liệt, dứt khoát phải trải qua "thật đạp" trên mảnh đất nầy, và cũng không có lối nào khác. Tâm là chủ tề, Tâm là nguồn đầu. Nếu nhận được nguyên vị của nó thì ngay đây không thiếu chi cả. Bằng không, cũng chính nơi đây là rừng rậm mịt mù cỏ gai. Chỗ uyên nguyên nầy chỉ hành giả khéo nhận "thừa đương"; trái lại, ôi thôi vô vàn điêu linh, khốn khổ, vướng mắc không cùng, xả thân được thân kiếp số cũng không kể xiết. Bản ý của kinh nầy có thể nói là "chỉ ra cái linh hoạt đầy sinh động của Tâm". Mà Tâm chính là vấn đề cốt lõi của kẻ học đạo, muốn tìm sống lại, có thể có một cách nói như vậy. Thế nhưng, đối với kinh nầy ngườ https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1