Trên cái cảm giác vô danh mà sự chán nản, sự êm ái của nó ám ảnh tôi, tôi ngần ngại đặt một cái tên, cái tên đẹp đẽ nghiêm trang của nỗi buồn. Đó là một cảm giác đầy đủ và có tính cách vị kỷ đến độ tôi gần như xấu hổ vì nó trong khi nỗi buồn luôn luôn khả kính đối với tôi. Tôi không biết nó, nỗi buồn, nhưng tôi đã biết sự chán nản, sự luyến tiếc, và hiếm hoi hơn, sự hối hận. Ngày nay có một cái gì gấp vào trong tôi như một dải lụa, êm ái và khiến tôi uể oải, ngăn cách tôi với những người khác. Mùa hè năm đó tôi mười bẩy tuổi và hoàn toàn sung sướng. Những «người kia» là cha tôi và Elsa, nhân tình của ông. Tôi cần phải giải thích cái hoàn cảnh có thể có vẻ không đúng. Cha tôi lúc đó bốn mươi tuổi, góa vợ từ mười lăm năm. Đó là một người đàn ông trẻ trung, đầy sinh lực, đầy khả năng, và hai năm sau, khi tôi ra khỏi nội trú, tôi đã không thể không hiểu rằng ông vẫn sống với một người đàn bà. Tôỉ đã chấp nhận ít nhanh chóng hơn rằng cứ sáu tháng ông lại phải thay đổi đàn bà ! Nguyệt San Tân Văn 28-1970 Buồn Ơi, Bắt Tay NXB Tân Văn 1970 Françoise Sagan Lê Huy Oanh (dịch) 145 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1pFk0AAkek4wnoH0qf4DCSHr9sxVIIrgAhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1