Cây không gốc thì cây làm sao đứng vững, đời không đạo thì đời tất phải tiêu tan. Xem thế thì đạo là cái « dụng » của đời mà đời tức là cái " thể " của đạo, từ xưa đến nay đã có đời thì bao giờ cũng cần phải có đạo. Tiết vì đời quá suy vi, người càng mê muội, chỉ biết tranh cạnh nhau về miếng lợi danh quản gì liêm sĩ; xu hướng nhau về bề vật chất quên hết tinh thần lấy đạo đức làm sự chiến tranh, mượn Thánh Hiền gây trường ngôn luận. Ba tất lưỡi tranh hùng tranh bá, trong nhơn quần mấy kẻ thương tâm, một ngòi lông củng nước cũng nhà, ngoài sanh kế mấy ai mẫn thế. Người như thế có đáng chán chưa? Đời như thế có đáng buồn chưa ? Ôi là nhơn tâm! Ôi là thế thái. Tác-giả đây chẳng phải phụ mình là người hồng nho bác sĩ, cho mình là kẽ đa kiến quản văn, lẻ đâu dám múa búa trước cửa Lỗ Bang, diễn văn trong đàn Khổng-thánh; Cái Án Cao Đài NXB Xưa Nay 1930 Băng Thanh 48 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1wSSsy3CHzNuzmWNG5ijxAx07wvrD76_Lhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1