Xa xa bên dải cát trắng, mấy chớp lèn chớp bóng qua làn nước, có mấy cái chòi cao ngất ngưởng, tựa hình như muốn dướng cô cất đầu, nỉ-non tâm sự cùng vừng ô giữa lúc bạch-nhật. Lúc đó chỉ có ba bốn oanh vàng, đầu ngành én liệng, nỉ-non déo dắt như tuồng bạn cũ tới thăm ; một lũ vượn đàn, leo cây nầy qua cây nọ, thảnh-thói líu-le, hình như chào người tình-khách. Tưởng cảnh-vật càng thanh thú êm-đềm bao nhiêu, lại càng đau lòng người lữ thứ bấy nhiêu, mà hoả nên thê lương tiều tụy. Than ôi! Ta càng nghe tiếng chim ca thành thót, vượng hót vang-lừng, giữa chỗ rừng rậm mon cao, thì ta lại gợi ra mấy tấm sầu-bi ; càng nghe tiếng nước suối chảy gập ghềnh, róc rách ro-re, thấp thoảng luồng gió đưa qua, xoay tên bụn bọt, như dông tổ ba đào, thì ta lại rơi bao nhiêu giọt lệ. Gẫm ta, ta lại ngán cho người thiên-cổ. Chếch Gối Nghiêng Chăn NXB Qui Nhơn 1934 Hy Chính 68 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1HEJoWzMnBCpw3rvdqZTWrua_D_WhH_Uhhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1