Tôi còn nhớ, nhớ một cách rõ-ràng, nhớ hồi tháng giêng tây, tôi đến dạy tập ở lớp nhì nhị niên trường Paulbert. Sau khi dạy ở đó một tuần, tôi còn nhớ mặt, nhớ tên của phần nhiều học trò. Trong những học trò ấy, tôi nhớ nhất, vì tôi muốn nhớ, nhớ thắng Nguyễn- văn-Minh. Bao giờ những cảm tình sinh ra vì nó còn sống trong lòng tôi, tôi vẫn nhớ đến nó. Những ký ức nào lâu dài, và còn rành-mạch, toàn nhờ điều xẫy ra có sức mạnh lay chuyển tâm hồn nên những cảm giác. Nhất là những cảm giác ấy, dần dà kết lại thành những cảm- tình. Mà những cảm-tình gì? tùy theo tính-cách, tùy theo trường-hợp từng người. Thì cái điều xẫy ra làm chứng hiển-nhiên cho cái nhớ kia cũng vậy. Nhưng nó chỉ là một điều thường. Điều thường cũng có sức mạnh riêng của nó, cũng như điều quan trọng. Sau khi học trò viết xong ám-tả, vâng, giờ ám tả, tôi bảo bảy tám người đem vỡ lên để tôi chấm. Trong các học trò ấy, có Minh. Chị Hy Ở Đồng Khánh NXB Đắc Lập 1934 Khởi Tân 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16mgdFJm9jWXcocwZY68ZBLRpmd_tHuQMhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1