HỒNG-TÂM (nằm trên giường, mặc đồ mát, ngóc cổ dậy coi đồng hồ trên vách rồi lắt đầu) NÓI: Hứ... Bảy giờ sáng rồi trọn đêm nay không hề nhắm mắt, trong mình sao thấy bần thần dã-dượi quá, chắc ta đau mất... Cái đầu nặng và nhứt hết sức, (ngồi dậy lấy tách sửa trên bàn uống một hốp) sao cái miệng đắng như vậy kia ? Hứ... Ta nhớ lại chuyện hồi khuya mà thêm đau lòng nóng mặt. Than ôi ! Vô phước cho ta biết bao nhiêu, Chịu tốn của hao công mệt sức, ta đam : Hết lòng thương mà trao chút cho nàng, những tưởng nàng giữ dạ đá vàng, đâu dè nổi của tình son sắc, nếu nàng không còn thương tưởng Kim - Sanh thì có dầu nàng dám cải lời ta, lén đi coi hát, chao ôi! Một chuyện đó đã làm cho ta ứa gan trảo mật ! Huống chi củng vì cải lời ta để đến nỗi bị quân khốn kiếp đó nó ghen tương khinh dễ, nếu không có ta thì nàng bị vùi hoa vập liều rồi còn chi đâu. Cho Hay Cái Thói Bạc Tình NXB Đức Lưu Phương 1933 Ngô Vĩnh Khang 34 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1cdqjonPGmRovhbFI-dHe7VWtR_cHnP_Mhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1