Cây bạch dương chơi. Lên đến ngọn, nhìn xuống, Một hôm, kiến bò lên một nỏ chĩ còn thẩy tồ lờ mờ. Kiến ngôi trén một chiếc lả và nghĩ bung: «Ta nghĩ ngơi một chút, rồi < hầp 1 í, ta đi xuống ỉ > Nhà kiến nghiêm khắc lắm : cứ mặt trời sắp lặn là ai cũng phải vội vã về. Mặt trời lặn hẳn là công ngõ đỏng hết, tất cả đều đi ngủ. Ai về chậm thì mặc, cứ việc ngủ ngoài. Lúc ấy, mặt trời đã xuống đến phía trên rừng. Kiến vẫn ngòi trên chiếc là, nghĩ bụng: < Việc quái gì, còn sớm chán. Xuống thế nào chẳng nhanh hơn là lên >. i y i ’• Nhưng chiếc lá đã ùa vàng. Giỏ nồi lồn, thế là lá rời cành, tung bay qua rừng, qua sóng, quạ làng. i Kiến nẳm chênh vênh trên lá, sợ chết khiếp. 1 Gió thòi chiếc lả sang một cảnh đồng phía bên kia lầng, rồi lả rơi trên một hòn sỏi. Kiến bị què chân, nằm nghĩ bụng : « Thế là đi đứt. Làm sao mà về dược đến nhà. Đát phẳng thật đấy, nẽu khỏe thì chĩ một mạch là mình về đến nhà. Nhưng chân đau thế này có bực không I Tửc mình lại cắn cho đất một miếng bây giời». Chuyện Cái Đuôi NXB Kim Đồng 1987 V.Bi-Ăng-Ki Hải Ly (dịch) 17 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1PdzNNLVBONHfyhP1OCBGrfEP4pdnEsiZhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1