Hoài Thanh đặc biệt chú ý đến văn học trung đại. Năm 1943, một năm sau khi xuất bản Thi nhân Việt Nam, ông viết Một phương diện của thiên tài Nguyễn Du – Từ Hải đăng trên báo Thanh Nghị ; cũng năm đó, trên tờ Vì Chúa nguyệt san số 238, ông viết Một vài ý kiến về quyển “Nguyễn Du và Truyện Kiều” của ông Nguyễn Bách Khoa bác bỏ những quan điểm lệch lạc khi nghiên cứu Truyện Kiều. Sau này, do yêu cầu nghiên cứu và giảng dạy, Hoài Thanh còn viết khá nhiều bài về tác phẩm của Nguyễn Du, nhưng có lẽ bài viết hay nhất của ông về Truyện Kiều là Quyền sống của con người trong Truyện Kiều của Nguyễn Du (1949). Viết về Truyện Kiều, “văn phong và ngôn từ của Hoài Thanh, chủ yếu do khả năng cảm thụ tinh tế, sâu sắc của tác giả, có phần gần gũi và kế thừa ngôn từ văn phong của Mộng Liên Đường chủ nhân, của Thập Thanh Thị, của Chu Mạnh Trinh – những nhà thẩm bình Truyện Kiều kiệt xuất - đồng thời vẫn có một nét duyên dáng, độc đáo riêng biệt mà theo ý chúng tôi, trước hết là giá trị gợi cảm, mở rộng trường liên tưởng đối với người đọc (Đặng Thanh Lê). Hoài Thanh còn viết về Bình ngô đại cáo và thơ Nôm của Nguyễn Trãi, về Phan Trần, Hoa Tiên, Chinh phụ ngâm, về thơ văn Nguyễn Đình Chiểu v.v... Hoài Thanh đã làm được điều mà nhiều nhà nghiên cứu khác không làm nổi, là làm sống lại những tác phẩm thời quá khứ, khiến cho “những bông hoa, kể cả những loại không phải là hoa khôi, đã trải qua hàng trăm năm sương giá trở thành thắm tươi hơn, có khi còn thắm tươi hơn ngày mới nở” Chuyện Thơ NXB Tác Phẩm Mới 1976 Hoài Thanh 317 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1ETRNUiDhakexXM_1j5rD1wmtkyFR--guhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1