Dọn màn cảnh đêm khuya canh vắng, tại đầu cầu xe-lửa bắt qua Cù-lao, người con gái độ 17, 18 tuổi ăn mặt tả tơi rách-rưới đầu cổ chôm bôm, sương sa lát đát bóng nguyệt tờ mờ, thấy cô gái ấy nằm khoanh trên một manh chiếu rách lót dựa bên cầu lại lồm cồm chổi dậy. Đó là Cô Ba Gi-Nết (buổi chưa xuất thân). CON BA GI-NẾT nói: Than ôi! Đêm khuya canh chày, sương sa lát-đát, gió thổi hắc hiu! Cha! Lạnh quả! Chắc đêm nay không thể nào ngũ được! (làm thinh giây lát rồi nói) Tôi nghỉ lại thân gái như vầy thật đau đớn biết là ngắn nào! Đả lắm lúc nỗi trôi trong biển thảm, lại nhiều phen vất vả chốn thành sầu. Mẹ cha đã sớm khuất non đầu, chị em chẳng một người tư-trợ. Bởi vậy cho nên: Thân khốn đốn kể từ lúc bé, bước hoang đàng chẳng thế sanh nhai, màn trời chiếu đất đêm ngày, ăn quán ngủ định hôm sớm. Cô Ba Gi Nết NXB Xưa Nay 1934 Cử Hoành Sơn 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1G8MoL-wuYY3KtTmrfJAKztnaH6FnjUghhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1