Ngày đó tôi còn rất trẻ, đối với tôi cái gì cũng mới mẻ, cũng hấp dẫn. Hành quân vào Nam rất gian khổ nhưng khi có người hỏi: “Đi bộ đội thấy thế nào?”. Thì tôi lại trả lời: “Rất thích!” “Tại sao vậy?” - “Được ăn no”. Tôi trả lời vậy vì tôi chưa bao giờ đánh nhau và chưa bao giờ thấy cái chết. Còn ở quê tôi là vùng đất nghèo đầy sỏi đá, quanh năm vất vả, mất mùa liên tục, có những lúc hai ba ngày chỉ ăn cháo loãng đói đến vàng cả mắt. Vô đến chiến trường Tây Nguyên tôi được bổ sung vào đơn vị vận tải. Trung đội trưởng của tôi tên là Chín, Anh to lớn như một con gấu nhưng nước da vàng vọt do sốt rét và có lẽ đã biến chứng qua gan. Lúc nào anh ta cũng lầm lỳ nên tôi rất sợ. Nỗi sợ đó càng tăng lên vì có lần tôi bị anh kỷ luật. Nói đến kỷ luật thì nặng, nhưng chuyện đã xảy ra như thế này: Chiều hôm đó khi đi kiếm măng rừng… Cô Gái Vùng Chiến Tuyến NXB Lao Động 2005 Đặng Hồng Quang 339 Trang File PDF-SCAN Link download https://thuvienleducanh.vn/detail/co-gai-vung-chien-tuyen https://drive.google.com/file/d/1_F2PH7Mx4jJuc2PFFxmW13UBSRhQu1Iyhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1