Xưa kia có một nàng công chúa quanh năm sống trong nỗi cô độc, bởi vì cha nàng quá mải mê với chính sự quốc gia, mẹ nàng lại mất sớm, vì vậy nàng chỉ thui thủi một mình trong chốn cung điện nguy nga. Một hôm, có chàng hoàng tử bên nước bạn đến cầu thân công chúa. Vua cha rất đỗi vui mừng. Ngặt nỗi, đã lâu lắm rồi, công chúa chỉ mang một khuôn mặt buồn sầu, không nói, không cười với bất cứ ai. Vua cha nói chỉ cần hoàng tử khiến cho công chúa có thể chính miệng nhận lời cầu hôn, thì sẽ gả công chúa cho chàng. Hoàng tử lần đầu tiên nhìn thấy công chúa đã bị đôi mắt đẹp vô ngần của nàng thu hút, khiến trái tim không sao thoát ra khỏi bóng hình nàng. Nhưng, cho dù chàng có thể hiện bao nhiêu ưu điểm đi chăng nữa, công chúa cũng chỉ nhìn chàng bằng một khuôn mặt vô hồn đó. Quân sư đi theo hoàng tử cho rằng công chúa tuy rất xinh đẹp, nhưng lại chẳng có chút tâm hồn, vì vậy khuyên hoàng tử nên từ bỏ. Lúc đó, hoàng tử nói: “Nàng không phải vô hồn. Có điều, người ta nói cười bằng miệng, còn nàng thể hiện tất cả những điều đó qua ánh mắt”. Cỏ Quên Sầu NXB Dân Trí 2015 Celia Nguyễn 276 Trang File PDF-SCAN Link download https://archive.org/details/coquensau0000nguy https://drive.google.com/file/d/1pIMCIoIEz04R4Zro2Q7ykhDbBSPsfQtThttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1