BÀ HÙNG. Kìa! Cháu Tân, hôm nay cháu không đi đâu ư ? CÔ TÂN. Thưa bác, không... cháu càng nghĩ đến thân thế cháu bao nhiêu, cháu càng căm-giận gia đình cháu bấy nhiêu. Giả-sử khi cháu bỏ nhà ra đi, mà không gặp bác, lấy tình quen thuộc xưa, cứu giúp cháu, thì ngày nay không biết phải bơ-vơ đến thể nào. BÀ HÙNG. Cháu không nên nghĩ ngợi nhiều. Bác giúp cháu bây giờ, chẳng qua là bác đền ơn mẹ cháu trước mà thôi. Ngày xưa, nếu không có mẹ cháu giúp bác, thì ngày nay tất bác cũng làm-than khổ-sở rồi. Vậy cháu không nên ải-ngại gì cả, cháu ở đây giúp bác đền ơn lại cho mẹ cháu. CÔ TÂN. Bác thật tử-tế quá. Cháu ở với bác bây giờ không khác nào ở với mẹ cháu khi trước. Nhưng mỗi lúc cháu nghĩ đến cảnh-ngộ cháu, thì không thể khổng buồn được. Thày cháu còn, mà đối với cháu cũng như mất. Cô Tân NXB Lạc Hồng 1935 Nguyễn Văn Nam 50 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1wwO4gu83l9y4IoEOEw8OQqFu1tstLVhthttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1