« Tôi đi quanh sân, một vài binh sĩ nằm rải trên mặt đất ẩm. Những xác chết đó đã bị nằm xuống trong một tình thế vội vàng, trong một tư thế hoàn toàn bất ngờ. Những cánh tay giang rộng. Và trên mặt họ, còn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, niềm uất ức vô bờ bến. Tôi bỏ những xác chết ấy mà đi về phía hàng rào phòng thủ, nơi có những giao thông hào của đồn Tiên-đại. Tại đây, dưới ảnh đèn pin, tội đã nhìn thấy những xác bạn nằm gục bèn những công sự chiến đấu. Ở đó, hầu hết những người lính đã chết đi đều không kịp nhắm mắt. Những khuôn mặt thảng thốt và những đôi mắt khô khan như vỏ nhãn vẫn còn luyến tiếc một cải gì không ai có thể biết được. Bên trong những chiếc vỏ nhãn đục ngầu ấy, tôi còn nhìn thấy rõ những vành khăn tang, những khuôn mặt trẻ thơ, những giọt nước mắt của người đàn bà và tiếng khóc uất nghẹn trong những lời kể lễ van xin mà trong đó có hình bóng vợ con binh nhất Trần Nặng, người đã chết trong cuộc mở đường phả mô bữa trước. Trong đó có cả người góa phụ vợ của trung sĩ Hà đã nằm xuống ở Gia-ray và hình ảnh bức tượng đả ở nghĩa trang Dĩ-an lừng lững đứng lên, đi về một cuối trời nào đó trong những bước chân lang thang nhàn nhã... Cơn Lốc NXB Trình Bầy 1969 Đinh Phụng Tiến 198 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1SkuHbAOf4BRI49FTvy7cFYiqaQZ-iKhuhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1