Cảnh phòng loan. Nàng Minh-Nguyệt ngôi than duyên tủi phận một mình, mặt mày thẩm đạm. Nói: Tôi nghỉ lại cái bổn phận của tôi thật là không biết bao nhiêu là nỗi đau thương khốn nạn! Từ ngày xảy ra việc nguy biến, nhờ hai chàng Đăng Khoa và Trung-Tín cứu giúp cho đến nay, thật là khó liệu xử không biết bao nhiêu mà kể. Tôi biết hai chàng đều nặng tình thương yêu tôi cả. Nhưng tôi đối với hai chàng thì tình nghĩa cũng bằng nhau cho nên khó giữ hai bên cho vẹn. Đặng bên này mất bên nọ, đặng bên nọ thì mất bên này; vã lại mình là đàn-bà chớ phải đàn ông sao mà bao nhiêu cũng được! Ca Vọng Cổ: Thật là tôi đây khôn toan cùng khó tính, Chẳng biết phải làm sao cho vẹn vẽ bây giờ đây? Ối thôi! Tôi nhắc qua nhớ đến công việc như vầy, Thật là chua xót thảm thiết chẳng biết muôn ngàn, Tủi cho tấm thân ta, ôi thôi thật là vô phần;... Cơn Quốc Sắc NXB Xưa Nay 1935 Tú Tòng Khê 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1APQDcT2MGxAGj2BhLOjro19zcZz7gTrGhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1