“Cứ vào tối ba mươi Tết mỗi năm là tôi đón đợi nghe bài thơ được phổ nhạc của anh. Có một cái gì dịu dàng trong đó. Có không khí của mùa xuân trong đó, mùa xuân trong lòng người xưng em. ‘Anh cho em mùa xuân’. Tôi liên tưởng đến bài Sonnet của Arvers. Nhất định là nó sẽ sống như Sonnet d’Arvers, như Valses của Johann Strauss…” Những dòng trên được trích trong thư của nhà văn Võ Hồng (ngày 8/7/1971) gửi nhà thơ Kim Tuấn, in trên trang bìa sau một thi tập của nhà thơ, “Thời của trái tim hồng”. Tôi chắc Võ Hồng hẳn có tâm hồn thơ lắm khi viết những dòng ấy. Ông không nói đón đợi để nghe bài nhạc phổ thơ mà nói để “nghe bài thơ được phổ nhạc”. Ông yêu bài thơ ấy và yêu không khí mùa xuân dịu dàng trong bài thơ, cũng tựa không khí Tết và ngày xuân trong những truyện ngắn của ông như “Xuất hành năm mới”, “Mùa xuân nghe tiếng chim”, “Ngày xuân êm đềm”, “Cánh thiệp đầu xuân”… Trong số những “truyện mùa xuân” ấy, có một truyện mà ngoài cái tựa ra đố tìm thấy một chữ “xuân” nào trong suốt câu chuyện, và là một trong những truyện mang dấu ấn đậm nét nhất của “truyện ngắn Võ Hồng”. Tên truyện là “Con suối mùa xuân”. Con Suối Mùa Xuân NXB Văn Nghệ 1987 Võ Hồng 146 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/18tXgwU0hA07QcUrdPkaLmP3u-NcsGJt9https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1