“Tôi ngơ ngác, lòng nặng trĩu hình bóng ba bước về thành phố ngược xuôi người tìm thân nhân. Không ai nhận ra tôi và tôi cũng không nhận ra ai là người quen trong lũ lượt người lơ ngơ đi lại kia. Tôi đi như vô định, không có việc gì rõ ràng khi bước trên đường. Tôi đi đâu? Tôi dừng lại đâu? Tôi chỉ biết bước và bước, rồi bất chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng chuông chùa. Hình như chuông của buổi công phu chiều. Tôi ngóng về hướng tiếng chuông nghe mơ hồ trong gió. Cứ theo con đường nhỏ trong rừng thông tôi leo đồi đến trước cửa ngôi chùa nhỏ. Tôi không nhớ hình hài tôi lúc đó như thế nào. Chắc là rách nát và gương mặt phải thê thảm sầu buồn lắm. Tôi chỉ nhớ sư trụ trì bước ra cửa, thấy tôi, nói: “Thiện tai. Thiện tai!”. Cuối Đường Có Mấy Người NXB Văn Hóa Văn Nghệ 2016 Hà Đình Cẩn 304 Trang File PDF-SCAN Link download https://archive.org/details/cuoingcomayngiti0000hain https://drive.google.com/file/d/1dqO4ur3oSU_nIHKhLIPWe4JhG8yVNC8nhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1