Đại Đạo Truy Nguyên Và Phu Thê Yếu Luận NXB Sài Gòn 1929 Huệ Chương 69 Trang Tuy bề học thức của tôi vẫn còn hẹp hòi, song hằng để tâm xem xét trong điều hư thiệt của đời, lại hằng thấy nhiều bậc văn chương, thường muốn kích bác một việc chi trong xã hội, lại chẳng để lòng tìm biết cho tột lý nên hễ luận đến thì không rõ ngọn nguồn. Thành ra, vì ghét lẫn một vài người trong đấy, mà làm chinh lòng cả công chúng; mà cũng làm hư danh của mình trong buổi kết cuộc. Nếu việc của người thành tựu sau xa, chừng ấy dầu có ăn năn cũng đã muộn: Té ra, cái tư tưởng chẳng hay của mình, luống để cho đoàn hậu tấn luận biện đời đời kiếp kiếp. Cũng như xưa kia, Đức Chúa Jésus Christ giáng sanh khai Thánh Giáo; cả dân sự miền Âu bởi chẳng hiểu là điều yếu trọng về sau, cho đến nỗi một vị trong 12 Môn đệ của Ngài là Juda, vì lòng tham lam, đành bán Ngài cho quân Jiu Giêu đem ra hạ sát. Khi hối ngộ, biết rằng sự lỗi, Juda tự xử lấy mình nhưng chưa đủ đền tội. Đến buổi chung cuộc thiên hạ rõ thấu rằng Đạo chơn chánh rồi, thì trong lòng hằng ghi nhớ Juda là kẻ bất lương; cho đến ngày nay đã gần hai ngàn năm, mà danh xấu vẫn còn lưu truyền, hễ nhắc đến tên, thì người người phải nhăn mặt. Lại buổi nọ, Đức Khổng Phu Tử, là một vị xuất Thánh miền Á Đông, truyền bá Nho Giáo, nhưng rủi gặp lối chưa phục đặng lòng của sanh linh, làm cho Ngài chịu nhiều nơi khổ tân; đến đâu cũng bị nhà Vua xô đuổi: Cả mấy nước Lỗ, Vệ, Trần tuyệt lương Ngài. Rốt việc rồi, dân sanh thức giấc, biết đặng Tôn chỉ Đạo của Ngài là cao thượng, thì Ngài cũng được hoan nghinh. Bởi cớ mà ngày nay, hễ nhắc đến Ngài, thì thoạt nhớ lại mấy nước xưa không biết dụng hiền. Cái danh bất luật lại roi truyền chẳng dứt. Đó là hai sự tích, vẫn còn để treo gương cho các nhà văn sĩ đời nay, soi lấy mà tự xét phận mình. Link download http://www.daotam.info/booksv/pdf/pdf2/Dai-Dao-Truy-Nguyen.pdfhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1