Đạo là con đường đưa ta tới trí tuệ chân thật. Trước kia quả thật tôi là người mang nhiều vô minh và kiến chấp. Tôi không tin vào đạo Phật, không tin vào chùa chiền cũng như những Tăng, Ni trong chùa. Trong nhận thức của tôi, đạo Phật là mê tín còn người đi tu là người muốn nhàn hạ tấm thân. Hoặc vì một nguyên do nào đó trốn đời mà đi tu. Không phải tự dưng tôi có những nhận thức như vậy mà bởi thực tế mà tôi quan sát được, nó phản ánh lên nhận thức của tôi như vậy. Từ bé tôi rất thích những câu dạy của Đức Phật, cảm thấy thật hay, thật sâu sắc và mỗi khi có dịp tôi thường mua những bức họa trong đó có những lời dạy của Đức Phật về nhà treo để lâu lâu đọc lại tự răn mình. Cũng vì những lời dạy bảo của Ngài hay quá lên tôi tò mò muốn đọc kinh Phật xem thế nào, nên mượn cuốn kinh Pháp Hoa của một người bạn đi tu từ rất nhỏ về nhà đọc. Nhưng khi đọc xong cuốn kinh tôi có cảm tưởng như mình vừa đọc xong một câu truyện cổ tích mà không hiểu một chút nào về ý nghĩa thậm thâm trong đó. Cuốn kinh đã không để lại trong tôi một ấn tượng gì và tôi đã quên mất nó. Tôi rất thích tượng Phật nên đi đâu thấy người ta bày bán tượng Phật là tôi say mê ngắm không biết chán, thế rồi tôi cũng mua mấy bức về bụng bảo dạ để trưng cho đẹp, nhưng đem về nhà trưng một thời gian thì có cậu em trong công ty nói: “Chị! Tượng Phật chỉ đề thờ cúng, không được trưng, trưng là có tội”. Tôi sợ có tội vả lại nghĩ cũng chả mất công sức gì nên làm một bàn thờ nhỏ để thờ cúng, nhưng quả thật trong lòng tôi lúc đó khi nhìn những bức tượng không thấy có gì khác so với lúc tôi để trưng. Đáo Quang Minh Chi Lộ NXB Tiếng Dân 1930 Thích Ấn Quang Dịch: Thích Giác Viên 79 Trang File PDF-SCAN Link download http://nitroflare.com/view/10480B820183E6Ahttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1