Người ta khó chịu quá! thiệt là phát ghét. Tôi nghe thầy của tôi trong trường nói rằng: đời này là đời... đời gì... để coi, quên rồi... à, là đời Văn-minh. Thầy tôi cắt nghĩa là đời Annam ta tấn phát, trong mọi chuyện hết. Ăn thì ăn đồ tây, chớ không cần gì ăn đầy tô. Uống thì uống rượu chát, mà chát cho lung như vỏ măng-cụt vậy ; chở không uống rượu nếp Annam nữa, bay mùi hèm lắm, cứ dùng rượu Tây mà thôi: nào là rượu chó chờm, rượu con chuột, con mèo gì đó. Đồ y-phục thì mặc áo u oe ( ouvert ), ba nút khít, quần ống rộng luông tuồng, dây cột cổ màu đủ thứ, nón thì nón da, giày bắc-chinh thì ăn-phón ( bottines de France ), đầu thì hớt trọc ; vậy mới coi ra người Văn- minh. Thầy tôi dạy sót một chuyện, nên hôm tuần trước mắc cỡ, bỉ mặt quá ! Bữa đi dạo chơi trong làng với chủ hương quản Sò, gặp anh giáp Cò. Anh ta chắp tay chào chủ hương quản, rồi chụp trên đầu tôi một cái hết hồn. Đi Bắt Ăn Cướp NXB Qui Nhơn 1934 Lê Văn Đức 24 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1-Xche2iAxZBhY66eUKWSeDlQcKJZrZBlhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1