Khi kéo màn ra, thì Thầy ký đang ngồi trước một cái bàn viết giấy tờ mực viết nhiều mà viết. Còn Thầy thuốc thì bộ nóng giận, nên đi qua lại giàn hát mà nói: Thầy thuốc: Nghề thầy thuốc khó chịu quá! Coi bịnh hoạn thì không nói gì, vì là làm việc bổn phận mình, và là làn phước nữa. Tôi thà ở nhà thương kẻ phung cuời lở lói, kẻ bị bịnh dịch khí, chẳng thà phải đi lo việc điền lính như vầy, vì phát nồi gan, có bữa phải giận mà chết tức chết tối. Mấy đứa đi điều lính cầm tôi là u mê dại dột gì sao, nên nó cứ kiếm chước mà gạt lường tôi mãi thế. Đứa thì giả đò bịnh nầy, đứa thì cáo bịnh kia, làm cho mất ngày giờ, lọt lội đứa nào cũng tẻ láo. Nó tưởng ăn qua tôi được. Mẹt oi! Tôi có mang kiến đây, nên có bốn con mắt, tôi thấy thấu tới trong tim đen nó... Điền Lính NXB Qui Nhơn 1933 Lê Văn Đức 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1LGDaWKPigLBPioS5TRMxI30yBX6NmC7chttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1