Ô-tô từ Hà Nội đến quãng đầu tỉnh Bắc Ninh thì có một con đường đá rẽ về tay phải: đường 21. Đi sâu vào con đường đó - đi chân, đi xe đạp, đi xích lô hay đi xe hàng nhỏ nhỉnh hơn xe tắc-xi một chút - chừng mười hai cây số thì gặp con sông Đuống nước đỏ ửng có bến phà. Làng Thiệu ở cách bến phà chừng một trăm thước, làng An Lữ. Năm đó Thiệu lên tám, học lớp tư trường làng, Yến con gái bà Ba hàng xóm lên sáu mới xin vào lớp Năm, Thiệu được bà Ba giao cho trọng trách trông nom “em Yến” khi đi, khi ở trường, và khi về. Khi đi khi về, Thiệu làm đầy đủ bổn phận; nhưng khi ở trường - nghĩa là trong giờ ra chơi - thì không bao giờ Thiệu nhớ đến Yến. Thiệu ham chơi lắm, còn mãi đánh khăng, đánh bi, đánh đáo hay đá bóng. Con sông Đuống mùa nước cạn trông thật chán phè - Thiệu nghĩ như vậy - nhưng Thiệu cũng không quên rằng nhờ có mùa cạn này Thiệu mới dám xuống nước để tập bơi một mình. Năm lên bảy, một hôm Thầy đưa Thiệu ra sông tắm, thấy Thiệu bơi mà ngạc nhiên. Dòng Sông Định Mệnh NXB Tự Do 1959 Doãn Quốc Sỹ 119 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1XoXD28npMnAUPDP1FcFz-fdCJo4CQMuIhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1