Ngọn nước chảy xuôi trời lật ngửa, bỏng trăng úp sắp đất nằm nghiên, ngọn gió xuân thỉnh thoản thổi chuyền, con ngọc thố một giờ một tỏ. Trời đã khuya rồi mà Quân-Nử củng còn thơ thần trước bờ sống, mặt lộ vẻ buồn, mắt rơi đôi hàng lụy ngọc. Cái con người đang gặp phải cảnh đau thương thảm thiết mà ông xanh kia cũng khéo trở trêu làm sao, đem trêu ghẹo trước mắt cái cảnh vô cùng buồn bả, hèn chi câu: “Người buồn gặp cảnh củng buồn tanh » thật đúng. Quân-Nử ngó lên vầng trăng rồi thở ra than rằng: Mẹ đi cảnh tình ấy non nước này, gia tư đó con dại đây, sao mẹ không ở lại thưởng trăng nuôi trẻ, mà mẹ vội xa lìa, một giấc ngàn thu hóa nên người thiên cổ, trời đất ôi! không chỉ cho tôi đau đớn bằng mẹ con tôi chia cách, âm-dương đòi ngà phân ly, cảnh bi-sầu ai khéo khiến xui, cho tinh mẫu tử ngàn năm cách biệt? Dưới Bóng Trăng Khuya Cuốn 1 NXB Đức Lưu Phương 1932 Việt Đông 32 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1zTmJKr7JbCtnh-NgA2WYYejmtdmdnSNWhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1