DƯƠNG-HOÀI-ÂN và HỀ-ĐỒNG (ra) NÓI: Nầy Hề đồng em ôi! Như cậu ngày nay mà bước chân ra về đây cậu ngó tư bề chỉ thấy những là: Non xa ngàn dậm, nước chảy trôi sầu; kề từ đây mà đi thì ôi thôi! Phi-nga-sơn mờ mịt ngàn dân, Tương-giang-khúc âm thầm một kiếp. HỀ-ĐỒNG NÓI; Dạ thưa cậu! Chẵng hay bởi cở nào mà cậu: Khi không lại tỏ lời bi thiết, bồng nhiên mà phân tiếng đau thương; tớ nghe qua chưa hiểu căn duơn, cậu dạy lại tôi tường chung-thủy? HOÀI-ÂN NÓI: Này Hề đồng! Bộ em đả quên chuyện của cậu cùng Kim-Nương rồi hay sao? Khi mới đầu cậu bị nàng dùng tiên-thuật mà bắt, thì cậu củng tưởng rằng: Thề cho qua buổi đặng kiếm kế thoát thân, nào ngờ đâu Kim-Nương quyến luyến cậu vô ngắn, vì cậu mà nàng phải tan nát hồn mai, ũ sầu nét liều, cậu thấy tấm lòng chí thiết. Dương Hoài Ân Thất Ước Bị Tình Trù NXB Xưa Nay 1932 Ngô Vĩnh Khang 44 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1ZKMQQTbi9Wa5F3GR5bdSP3RppbaEASZjhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1