Trời thanh máy biết xanh xanh, Ngân hà tỏ rạng đấu tinh chói ngời. Lúc vua Minh-đế trị đời, Thái-bình thiên hạ thạnh thời ca ngâm. Phong hòa vỏ thuận thường năm, Lúa hai tiền rưởi một trăm giạ già. Nhơn dân lạc nghiệp âu ca, Vua hai mươi tuổi nước nhà trị yên. Hoàng-hậu mười tuổi thiếu niên, Lấy nhơn lấy đức cầm quyền vổ an. Hoàng-hậu riêng nhửng lo than, Trông sanh nam tử nối tràng vương gia. Vua rằng chớ có lo xa, Trẫm cùng Hoàng hậu tuổi mà còn non. Lo chi mà vội sanh con, Kiếp chầy cũng có chồi non kia là. Hoàng-hậu thôi mới thốt ra, Đến năm mươi tuổi đã già còn chi. Lịnh trên phán giữa đơn trì, Cho đòi con mái tức thì vào cung. Lịnh vua lời phán hỏi cùng, Các khanh ai có thai không khá bày. Các mái quì gối tâu ngay, Chúng tôi đằng đẵng thiệt rày chẳng thai. Hoàng hậu buồn bực ai hoài, Âu ta cầu nguyện hôm mai phật trời. Dương Ngọc Thơ NXB Bảo Tồn 1932 Nguyễn Đức Lương 28 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1anAv-6QgOdYFS0T7LHDD1oJbCbPfKNV4https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1