DOẢN-QUÍ-PHI: Canh gà khắc khoãi khó nằm an; Nghĩ nỗi vô duyên thẩm muôn ngàn; Bướm chán ông chế thân chích ảnh; Đau lòng thương nỗi đóa hoa tàn. NÓI: Đóa hoa tươi tốt, mười lăm năm ong bướm những vẫn vơ. Má thắm hết duyên, nay một phúc thành ra thân mạng bạc. Than ôi ! Nhìn cảnh vật cỏ hoa sao sát! Khiến xúc tâm thương phận vô duyên. Vậy thôi thì: Mượn cầm trăng giải tấm lòng phiền; cùng chị Nguyệt thở than ít tiếng! Thị nử! (dạ) Vào lấy cây cầm đem ra đây cho bà! (Thị-nử lấy đờn Nguyệt đem ra Doản phi tiếp lấy đờn). CA GIAO-DUYÊN: Cái cảnh vô duyên, thương mình phận bạc; Mượn lấy hơi cầm, ngỏ giải cơn sầu; Trong lúc canh khuya. Hỡi này Hằng-nga; Sao đành làm ngơ, để khách má hồng; Chịu những đều bướm chán ông chế? Tấm thân này khắc khoải với cạnh khuya! Đường Thế Dân Treo Ngọc Đái NXB Xưa Nay 1930 Ngô Vỉnh Khang 62 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/12hQtuccHwc_0DTh2UnaoDghwYYwaWsBahttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1