Tiếng trống tan canh nặng nề điểm bốn, đêm hầu tàn, bốn bề sương sa gió lạnh. Thế mà từ đầu làng trên nghe tiếng « Chó » sủa vang tai, pha lầu với tiếng nói đùa, tiếng cười huyện nào. Trong đường chẹt tiến ra ba bóng người mệt nhọc vừa đi vừa bàn chuyện tự-do. Một người nói: Trọn đêm nay chúng mình thức, và đi, đã trắng dờ cả đôi mắt, mỏi rụng cả hai bàn chơn; mà vô phúc, không gặp một cuộc vui nào cho thỏa chí. Một người trong bọn tiếp: Con ấy, nếu cậu muốn gặp mặt nó thì phải dặn trước cho Thím sáu Lụa ấy hay, nếu không thế thì hỏng. Ngày mai, anh Tư và anh Sáu đến bảo con mẹ sáu Lụa ấy, bảo lưu con Tư ở nhà, và cho nó vài đồng bạc trước. Có vậy mới được. Bọn chúng duy biết có tiền, nhất là con mẹ sáu Lụa ấy mới là chi độc chi ác, và có lúc đáng ghét, lúc lại cũng đáng thương. Duyên Xưa Nghĩa Cũ Cuốn 2 NXB Đức Lưu Phương 1937 Việt Đông 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1puLTQEgdVsGalBFb1i5xtgZ5MPxhDAlKhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1