Mười mấy năm trước, lúc mới có trường « Cao-đẳng Đông-Pháp », nhiều người đậu bằng cấp thành-chung đến đó học thêm ba bốn năm, thi đậu được chức lớn ăn lương nhiều. Thấy vậy, ai nấy cũng đua nhau xin đi Hà Nội. Nhưng chỗ học có chừng, mà người xin lại nhiều, nên Chánh-phủ bày ra cuộc thi tuyển để chọn đúng số học trò mà thôi. Nhưng thi, là người nào xin vô trường lớn, chờ ai xin vô mấy trường mới lập sau, như trường Điển tín, thì khỏi lệ tuyền-cữ, vì số người xin vô đó không bao nhiêu. Ông Thái-văn-Quang được khỏi thi. Ông ra Hà Nội học trường Điển-tín hai năm, thi đậu, về làm Còm-mi tại sở Giây-thép chánh Saigon. Ông Quang mồ côi cha. Bà Phán, là bà thân của ông, gốc ở Cholon, có nhà cửa tại đó. Tuy góa bụa, chớ bà biết lo cho con, hết lòng cho con ăn học tới nên danh như vậy, ai cũng ngợi khen. Được khen, bà vui mừng; vui quá rồi sanh kiêu. Già Kén Chẹn Hom NXB Đức Lưu Phương 1937 Phạm Công Bình 104 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1zn4CKKc3nI9KtUatj0CmIcMGsIeHo7_9https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1