Bậc thức nhân nhiều khi để mắt đến thế-sự nhân tình mà phải buồn tanh lạnh ngắt... Vì đã lỡ mang lớp người trên cỏi trần-ai này, ai lại khỏi phải lòn củi cho các thức ăn, mặc và uống... Lo đến nông nổi ấy mà thẹn cho nhân-loại, mà ta lo cho lắm, ta buồn cho lắm, củng không thoát khỏi vòng: chi bằng ta chỉ nên tự khoái, tự vui cho qua kiếp phù-sanh mộng- áo thụy hương cho rồi - Bởi thể mà bậc thức-nhân trông qua những sách nói về thế-thái nhân tình mà phải rùn minh rỡn ốc; sống đã là cái khó rồi, mà còn đem cái khổ kia xem mải e chắc không thoát khỏi lưới của ma sầu mà chết đi chăng? Bởi vậy mới rồi Mục-Kích PHAN THÀNH-LONG tĩnh một giấc chiêm bao thuật lại các chuyện khá mắc của các vật tầm thường trước mặt mà ít kể biết, ấy là xem xong ta bắt tức cười, ngày nào ta củng dở xem mà cười, để sửa về phái lạt thiên chữ-nghĩa. Giấc Mộng Đêm Đông Cuốn 3 NXB Thường Dụng 1930 Phan Thành Long 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1JGNeDii-GkYUXPDguk3ZNUM77johJaN1https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1