Trong một khoang phòng ở lầu Cap-Lay, trên cái giường phủ đệm trắng, có một người thiếu-phụ nằm, người trạc độ nhị-tuần tuy trong lúc yếu đau sầu não, nét mặt ngọc ngà hiện ra những vẻ buồn ủ rũ, đôi mắt lóng lánh đầy những giọt lệ thương-tâm, thế mà người chồng, một chàng thiếu niên anh tuấn ngồi cái ghế một bên trông nom săn sóc vợ, cũng không thể không tự cao được rằng vợ mình là một người tuyệt-sắc giai-nhân có cái vẻ đẹp, đẹp "trầm ngư lạc nhạn", đẹp "diễm lệ phi thường", đẹp siêu tấc giạ, đẹp cảm vô cùng! Người thiếu phụ bệnh tình ra chiều trầm trọng khi nóng khi rét, lúc tỉnh lúc mê, nào tróng mặt, nào giức đầu, nào đau sương, nào đau bụng; thuốc thang vẫn uống mà chẳng công hiệu chút nào, người chồng thấy vậy lấy làm lo sợ buồn rầu: Than ôi! Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, càng trông thấy cảnh càng đau tấm lòng! Giấc Mộng Uyên Ương NXB Tiểu Thuyết 1930 Nguyễn Phúc Lộc 70 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/14en6j4ElRmw2_Ingc0miAi5GSyUqe5jYhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1