Buổi chiều sương thắm, cành hoa tạc gió xao xiền bốn phương trời dần dần tối đen, như sắp chuỗi vào bang kín, đề lại những tiếng than, tiếng khóc, đau sầu buồn bã của loài côn trùng, của con chim con, con dế nhỏ. Nó kêu gào buồn bã, buồn bã là vì con người không được vui vẻ hân hoan. Phải chi, con người được thỏa chí bình sanh trên hoàn- vỏ, thì nó là « Bộ nhạc » bộ nhạc êm ái của trời, của thượng-đế. Tiếng oán sầu và "Bộ nhạn êm ái" nó cũng là một điệu, nhưng, lạ lùng thay, tẻ hai cho đôi tấm lỏng vui, buồn, khác hẳn! Thế mới biết, thợ Trời khéo léo làm sao. Khanh ngồi rầu trên cái ghế cây, dựa cội đào, ngoài vườn, vườn này không phải của Khanh, mà của mẹ vợ. Khanh im, như hồn Khanh đã nương theo ngọn gió chiều thu đến cõi mịch mù, như lặng tai nghe tiếng than khóc của loại « sâu ». Thỉnh thoản Khanh bóc cái khăn nhỏ đưa lên lau hai giọt lụy nó làm cho nhột má Khanh. Gió Lay Không Chuyển Cuốn 1-2 NXB Đức Lưu Phương 1936 Việt Đông 48 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/drive/folders/1ClY5j70xhM08eng07HHzwixDW2wLvpgphttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1