Phòng-văn lạnh lẻo, cảnh vật im-phắt như tờ, có chiều ủ-dột, có chiều thê thảm. Cô Lệ-Tâm ngồi dựa bên áng sách, sầu nảo làm sao, tế-tái làm sao, tôi không biết rỏ đặng, chỉ lâu lâu tôi lại nghe tiếng cô chắc lưới, hơi cô thở dài ; sắc mặt buồn hiu, dường như tiếc thương một sự gì mà hi-vọng đã tiêu-ma theo lắn gió thổi. Đêm càng khuya, càng sục-sùi, cô vội vàng nhón gót đứng dậy, với tay mở cánh cửa sỗ, dòm ra ngoài vườn hoa, hoặc nhớ những việc đã từng-trải, hoặc chiêm-nghiệm nỗi phiền phúc trong lòng. Cô ngắm-cảnh, cảnh thật tịch-mịch vô liêu, cô dòm trời, trời thật đen sì thảm đạm. Giọt Lệ NXB Nguyễn Văn Viết 1932 Nam Đài 34 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1fH1k1IrLRsuyt9suC3n0fHGAYd602hTIhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1