Em bây giờ đã đến cái thời-kỳ gần đất xa trời, một bông hoa tàn cũng không còn mong có ngày nào lại tươi được nữa. Người ta thường bảo kiếp người là bể khổ như em thì em cho là một nơi "hồ lệ" đã đắm-đuối biết bao người hồng-nhan... Từ hôm vào năm chốn bệnh viện này đến giờ em chỉ còn mong có cái chết, đã mấy lần ngất đi mà chưa nhắm mắt được, thật là đau đớn vô cùng. Lắm lúc mơ màng nghĩ đến cái quãng đời bảy tám năm trời về trước, lòng riêng lại như hiu quạnh, mà bâng-khuâng thổn-thức về những nỗi cũ niềm xưa. Tuổi xuân chưa qua, bên mái tóc xanh những thấy bóng dâu đã xế, giải nước sông Hương đầy vơi giọt lệ, trong muôn năm nào ai thấu đến cái tâm-sự đau-đớn của mình. Nước mắt năm canh, có lúc thấm ướt mấy lần chăn gối; tơ lòng trăm mối, cảm cơn gió lạnh mà động niềm hôm mai... Giọt Lệ Sông Hương NXB Tân Dân 1930 Vũ Đình Chí 74 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1f4W2z1Z0pJlyQMvmEm_pb3KEvxRN-yt5https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1