Một hôm kim chỉ thư nhàn, em đang soạn tủ sách, chợt thấy quyển: « Giọt lệ xuân ». Em cầm xem mới nhớ là quyển nhật ký của em chép ngày tết năm Nhâm-thân. Đang xem dở, bạn Tuyết-Nhu em lại chơi. Em vội buông sách xuống bàn, lấy giầu nước mời bạn. Trong khi em têm giầu, bạn cầm quyển: « Giọt lệ xuân » xem, rồi hỏi : « Chị Hạnh-Liên ơi, sao giọng văn chị tả ai oán thế này, coi đời như «bến mê bẻ khổ», nhìn đời bằng con mắt bị quan, hồi văn cố dệt nên sầu, khiến người đọc khôn cầm lòng đậu... Nói xong, bạn nhìn em một cách thương vay khóc mướn... Em mỉm cười, cái cười bao hàm những nỗi đắng cay chua xót, chợt nhớ tới câu Kiều: Tuyết Nhu chị ơi, "Rằng quen mất nết đi rồi, Tẻ vui thôi cũng tính trời phú cho". Giọt Lệ Xuân NXB Tân Dân 1932 Đỗ Thị Quế 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/10t2Qo0E0TCSgGirRMuIekzzeV15U9_9whttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1