Hình như Phan An, đằng sau tất cả những giao tiếp, những bề mặt hiển thị có thể là một nỗi cô đơn, một hoang vắng chưa được hóa giải. Nó lẩn khuất đâu đó, sau những con chữ, rằng cuộc đời, cơ bản là buồn... Bạn đọc chờ một cơn sốc, một trận bão dục tính như những gì người ta vẫn tò mò về văn học trẻ bây giờ từ tên tập truyện Giường? Hồi hộp đợi những pha gay cấn, những phơi trải tận cùng ham muốn của con người “ham muốn quá nhiều”? Sẽ chờ đợi một cách nhìn về sex, về tình yêu và những “nổi loạn” cá nhân...? Nhưng bạn sẽ bất ngờ, bởi ở đây, tình yêu như mãi chỉ ngập ngừng ở ngưỡng cửa sex. Và chính từ đó, bạn sẽ thấy một cách nhìn khác về tình yêu. Hóa ra, những đam mê của con người, kể cả đam mê thân thể, cũng có thể trở nên vô vị làm sao, khi hình như, đó là cái đã-được-biết-trước. “Trong một giây phút, tóc em bay bay cọ nhẹ vào má tôi, bờ môi em gần kề...”. Chi tiết này lần đầu xuất hiện sẽ làm người ta hồi hộp. Và đến lần hai, lần ba, lần bốn... ta sẽ nhận ra đó có thể là một giễu nhại, hay hiền lành hơn, một phản tỉnh buồn bã, rằng tình yêu, cũng sẽ có những điều biết trước, thế thôi, và những câu chuyện, có cần kể nữa ra không? Nhưng nếu ngẫm sâu hơn, người đọc sẽ nhận ra rằng trong hành trình đi tìm tình yêu, mỗi người phải đi xa hơn nữa... Giường NXB Hội Nhà Văn 2007 Phan An 212 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/18Xkru2bZhlP66_k2EyrO2cVhpx4Epa0Shttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1