Các văn nhân ngày xưa khi viết một tác phẩm thường cho rằng đó là những lời lẽ mộc mạc nôm na của chốn quê mùa, mong gặp ai là kẻ tri âm tri kỉ thì cùng nhau thưởng thức, luận đàm. Tác giả, độc giả và những trí giả đóng vai nhà phê bình đều chung một tinh thần bất vụ lợi, chỉ lấy nghệ thuật làm tiêu chuẩn, đem lại cho nhau niềm vui - dẫu đó là một áng thơ buồn bộc lộ bi khúc trong tâm tư mà có người thông cảm thì cũng là niềm vui. Để minh chứng cho ý nghĩ này, chúng tôi xin trích dẫn: Biết bao lời kệch tiếng quê Thôi thôi bất quá là nghề mua vui. (Nhị độ mai) Góp Nhặt Lời Quê NXB Khoa Học Xã Hội 2015 Trần Sĩ Huệ 240 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1mHinP1MXY-S181z0sefojAYH54H34izyhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1