Đêm khuya. Đường vắng. Gió lộng thổi từng hồi trút lá chết mầu xanh xuống mặt đường nhựa bóng. Mưa phùn.. Chợt một bóng người hấp tấp từ xa đi lại, lướt dưới ảnh đèn mờ ảo, cổ áo kéo lên, vành mũ xụp xuống, chiếc áo đi mưa bỏ chặt lấy thân hình giong giỏng, gót giầy khua vang trên hè gạch, rồi xa dần... tắt hắn. Cái hình ảnh ấy vào những đêm mưa gió lạnh lùng, tôi thường gặp và không lần nào, không bắt tôi phải nghĩ vẫn vơ: Bóng người đó đi đâu ? Sao lại cứ chọn những lúc người đời an nghỉ, guồng máy của xã-hội tạm ngừng mà xông pha, lặn lội ? Hay là người ấy đã tự đặt mình lên trên hết thẩy để đi tìm một lý-tưởng cao-siêu, đuổi theo một cái bóng hạnh-phúc ở chốn mịt mù. Rồi ái-ngại, tôi hạ xuống một mối ngờ: Biết đâu người đó không vừa ở trong một canh bạc đen ra, lòng không, túi rỗng đang đi tìm liều thuốc chết? Biết đâu hình bóng ấy không phải là một trong những người xấu số bị cuộc đời gay-go, điên đảo đầy vào nơi vô-dụng, không của không nhà, lang thang suốt đêm chờ sáng, chờ ánh mặt trời, chờ tia hy-vọng soi đến cõi đời tăm tối của mình? Hoặc đó chính là hiện thân của hờn giận, đau thương, tủi nhục đi tìm những thú vui cuồng-khấu để làm tê-liệt tâm-hồn đau? Hạnh Phúc NXB Lê Cường 1938 Trường Xuân 22 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1kunEGTRUb1qE8HlacmiLJaJLod4solGWhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1