Tích xưa lưu lại đời nay, Nối theo Dương-Ngọc quyễn nầy xem chơi. Làm người sanh ở trong đời, Hiếu, trung tiết nghĩa vẹn thời mới hay. Bền lòng giữ chữ thẳng ngay, Họa phúc hửu bảo có ngày hiền vang. Ngọc-Hoàng ngự tại đền vàng, Chư thần chư thánh bốn phan chực hầu, Bỗng đầu tiên-nử bước vào, Mặt mày thất sắc ba đào thất thanh. Cúi đầu khép nép tâu rành, Xin dung nhứt thử tồn sanh đặng nhờ. Nam-Tào Bắc-Đầu ngần ngơ, Ngọc-Hoàng chẳng rõ tri cơ thể nào. Lời vàng phản hỏi trước sau, Chuyện chi khá tỏ âm hao trầm tàn. Nử-Tiên quì gối vội vàng, Tâu rằng đáng tội mong toàn thân sinh. Vâng lời canh giữ hoan huỳnh, Ngủ quên giờ ngọ dục mình mới hay. Thái tử hoa nọ bẻ rày, Hai bông còn một trong tay đã cầm. Ngọc-Hoàng nồi giận hầm hầm,Quỡ rằng bồn phận chẳng làm cho xong Không lo gìn giữ vườn bông, Đề cho Thái tử vào trong bẻ đùa. Tội tình bởi tại ngủ trưa, Khen cho lớn mật chẳng thừa lịnh ta. Hậu Dương Ngọc NXB Bảo Tồn 1933 Nguyễn Bá Thời 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1qdQ0GBoUuh1nNBYPtFpBCK43qZOHt_mFhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1