Ngắm đôi mắt vô hồn, gương mặt sắc lạnh hiện ra trong gương tôi nghĩ mình đang giã biệt cô Hơ Reng rừng Buôn Đôn. Không còn con đường lùi, tôi phải thực hiện lời nguyền với mẹ thôi. Thà như vậy còn hơn mãi mãi là cô hái trà, hái cà phê vô danh. Mặc bộ đồ ngủ vải xoa mỏng manh tôi ngẩn ngơ ngồi giữa căn phòng rộng xa hoa có gắn máy lạnh, tẩn mẩn xem ảnh các cô người mẫu thời trang trong tạp chí Elle. Rót ly cognac uống cạn, má đỏ hồng, mắt long lanh tôi bấm chuông gọi cô hầu phòng: “Gọi ông Y Hiêng dùm tôi”. Cô hầu phòng có vẻ ngần ngừ. Tôi nói tiếp: “Cô ra ngoài hỏi Henri Khương”. Cô hầu phòng lui ra. Cánh cửa gỗ lim nặng nề khép lại. Tôi như người tù bị giam lỏng. Có tiếng gõ cửa. Tôi nói cửa không khóa. Y Hiêng bước vào phòng. Mái tóc rối. Mặt hốc hác hằn lên những nếp nhăn trên vầng trán rộng. Đêm qua Y Hiêng không ngủ. Tôi ra dấu bảo Y Hiêng ngồi trên chiếc ghé đôn sứ, khoanh tay gằn giọng hỏi: Hoa Rung Reng Vẫn Nở Trên Đời NXB Văn Hóa Văn Nghệ 2013 Lê Văn Duy 320 Trang File PDF-SCAN Link download https://archive.org/details/hoarungrengvanno0000unsehttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1