Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, như những ngày mà bà Minh bắt đầu đặt chân lên vùng tỉnh Thái, thường thường từ sáng đến chiếu bà cứ ngôi niềm bên gốc cây khế. Hôm thì chẻ lạt, hôm thì khâu vá quần áo, Người ở quanh vùng đó quen gọi bà là bà Minh vì theo tên con bà mà gọi, chứ thật ra cũng chưa ai được biết tên bà là gì. Bà Minh mới lên ở đây được hơn một năm, bà nhu mì ít nói nên được nhiều người yêu mến. Trong số người yêu mến cũng có nhiều người có bụng thương bà. Cái thương vô nghĩa nhưng thành thực của những người thực thả, thương bà vì lúc nào cũng thây bà có cái vẻ buồn ẩn nấp trong khuôn mặt hiện lành và phúc hậu. Người ta chi biết thương bà vì thấy lúc nào bà cũng buồn nhưng không biết cái buồn ấy bởi tự đâu. Cũng có người vì tính tỏ mò muốn rõ cái nguồn gốc nỗi buồn của bà, nhưng khi hỏi thì chi được thấy cái nụ cười nhạt nhẽo của bà trước khi trả lời: "Cám ơn bà (hoặc ông) chỉ vì tôi ở đây chưa quen." Kẻ Giết Cha NXB Lê Cường 1933 Lê Quang Thiệp 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1HSQc8RIAL7VTW6cEeiejL2DDU2kbSZQVhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1