Tôi đi vào đường thơ khi bóng nắng đã ngả cuối chiều. Nhưng lòng đam mê không bao giờ là muộn. Lạc vào cõi thơ là lạc vào cõi mộng. Mỗi ý thơ cháy hết mình cho hạnh phúc tình yêu, cho lẽ sống và hoá giải hận thù, cho trời xanh cao thêm, cho đất nghiêng vào tình nhân loại. Tôi vắt kiệt hồn mình cho đến nát, mai ngày về với mơ hồ là không còn gì hết, không buồn, không vui, không khổ đau. Tôi thanh thản như gió như mây, vô hình và hữu hình chập chờn ẩn hiện, không còn hai bàn tay để khép vào mở ra, không ai đưa ai nhận, không còn những dối lừa của bóng đêm vô tận. Xin chúa lòng lành cứu rỗi một hồn thơ. Khoảnh Khắc Mơ Hồ NXB Hội Nhà Văn 2011 Đỗ Phúc 103 Trang File PDF-SCAN Link download https://thuvienleducanh.vn/detail/khoanh-khac-mo-hohttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1