Khi bóng Nga khuất ở cuối ngõ, tôi quay trở vào, lòng buồn muốn khóc. Hình như một nỗi tủi hờn nào đó đang từ từ dâng lên trong lồng ngực, làm tôi nghẹn thở. Ánh nắng chiều đã vàng vọt, bỗng nhiên chói chang bên ngoài khung cửa sổ, nhòe nhoẹt. Thì ra nước mắt đã dàn dụa trên mắt, trên mi tôi tự lúc nào. Nga đến, mang thẹo niềm vui tươi của tuổi chúng tôi. Rồi Nga đi, để lại những suy nghĩ dằn vặt cho mình tôi gánh chịu. Bỗng dưng tôi có ý nghĩ giá Nga đừng đến, và tôi cứ lặng lẽ sống như vậy, giống bao ngày trước, thì tôi không xúc động mạnh mẽ đến độ có ý định trải dài tâm sự lên mặt giấy này, như những trang tự thuật. Tự thuật về nỗi bất hạnh của đời mình. "Nỗi bất hạnh vô cùng trong một hạnh phúc bao la". Sự trớ trêu là thế ! Như Nga đã nói và đã gieo cho tôi sự tủi hờn ngầm ngấm trong lòng: Khóc Trong Mơ NXB Anh Vũ 1973 Võ Hà Anh 128 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/163bkjTnOBoZxpeCQTdCF9fwqjdIt7g9Hhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1