Màn mở, bệnh nhân đang nằm đắp chiếu, trên 1 cái chõng tre. Đống chiếu, theo cơn đau của người nằm trong, cũng quằn quại rung động. Sau những cơn họ sé cổ, những cơn rền rĩ, khặc khi, bệnh nhân lầm bầm và rên một mình như càng kêu được bao nhiêu càng thấy nhẹ được cơn đau đi bấy nhiều. Giời đất ơi... Ối giời ơi... Chết . . . Chết mất thôi, đầu thì nhức như búa bổ mà ruột thì buốt như kim trâm, cứ nhơi nhói thế này, rõ khổ quà đi mất. Thuốc men đã chẳng có, người săn sóc cũng lại không ai. Có hai đứa con thì bỏ mặc bố một mình nằm đây đi mất hút, chưa biết bao giờ mới về, khốn nạn! Không Một Tiếng Vang NXB Đông Tây 1934 Vũ Trọng Phụng 66 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16KhwVIJ9Q5GVIx_5F7L2bFkGaOsZhPiYhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1